Các ngôn ngữ

Trang này được tạo ra sử dụng dữ liệu Wikimapia. Wikimapia là một dự án bản đồ mở được đóng góp bởi những người tình nguyện khắp thế giới. Nó chứa đựng những thông tin về 32543855 địa điểm và liên tục được cập nhật. Tìm hiểu thêm về Wikimapia và hướng dẫn về thành phố.

Bình luận gần đây về Thành phố Hồ Chí Minh

  • Cầu Công Lý, bocaucon đã viết 16 năm trước:
    23/11/2009: Thông xe cầu Công Lý Cầu Công Lý là một trong những hạng mục quan trọng nhất của dự án nâng cấp, mở rộng đường Nguyễn Văn Trỗi – Nam Kỳ Khởi Nghĩa, được thiết kế kiểu vòm dầm ống thép, dài 82,7m, rộng 30m (kể cả lề đi bộ và dải phân cách), rộng gấp đôi so với cầu cũ, đường dẫn vào hai đầu cầu quận 3 và Phú Nhuận dài 177,7m. Cầu Công Lý mới cao hơn so với cầu cũ để làm đường chui cho các loại ôtô từ tải nhẹ trở xuống và xe hai bánh lưu thông thông suốt trên hai đường kênh Nhiêu Lộc -Thị Nghè.
  • Cầu Công Lý, bocaucon đã viết 16 năm trước:
    Cầu Công Lý nằm trên đường Nguyễn Văn Trỗi là tuyến huyết mạch từ sân bay Tân Sơn Nhất vào trung tâm TP HCM, Gắn bó với Sài Gòn từ những năm trước giải phóng, cây cầu cũ đặc biệt nổi tiếng sau sự kiện anh Nguyễn Văn Trỗi đặt bom mưu sát Bộ trưởng quốc phòng Mỹ Robert McNamara năm 1964.
  • Cư xá BưuĐiện 120/5 , erric_yeung đã viết 16 năm trước:
    hay nhỉ!
  • ICD Transimex, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Hãy giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt. Hãy tự trọng nếu mình là người Việt Nam. Hãy yêu người, yêu đời đi nhé ! Hãy yêu nước, yêu dòng tộc, giống nòi. Hãy biết nghĩ suy và nhận thức thật nhiều. Sao lại phỉ báng quê hương đất Việt ? Sao lại quay lưng không rõ bạn, thù ? Sao lại lạc loài, cô độc, hờn căm ? Sao lại thế, sao lại làm như thế? Đừng tiếp tay, nối giáo cho giặc. Đừng làm chó sủa, cắn ngoài đường, Đừng là người không nhà, không nóc, Đừng làm nhơ danh tên tuổi, họ hàng. Đất nước Việt Nam, tổ quốc Việt Nam đang đổi mới từng ngày, từng giờ. Tổ quốc đang đón chào, tiếp nhận những người con yêu nước cùng nhau kiến thiết xây dựng Việt Nam Xã hội chủ nghĩa.
  • Câu lạc bộ Hưu Trí Q10,TP. HCM, Bang (khách) đã viết 16 năm trước:
    day la chua AN QUOC bi UBNN quan 10 lay. Day khong the la cau lac bo duoc. Can phai trai CHua An Quoc lai cho Phat Tu Cu Xa Bac Hai
  • Du an tai dinh cu 10 ha P.Tan Thoi Nhat, Q 12, Bi (khách) đã viết 16 năm trước:
    po tay.com
  • Trường Đại học Sư Phạm - Cơ sở 2, erric_yeung đã viết 16 năm trước:
    Trước 1975,nơi đây là trụ sở Viện Đại học Vạn Hạnh,nơi đào tạo nhiều trí thức ưu tú,nhạc sỹ Phạm Thế Mỹ tác giả của "Bông hồng cài áo","Thương quá Việt Nam" từng học ở đây .
  • Du an tai dinh cu 10 ha P.Tan Thoi Nhat, Q 12, phamducnghia3 đã viết 16 năm trước:
    Đây là khu tái định cư cho dân bị bị giải tỏa đường Trường Chinh, trong này có một khu chung cư xây siêu cực lâu (5 năm vẫn chưa xong cái móng)
  • Trung tâm điều hành xe Bus Sài Gòn, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Hội Chữ Thập Đỏ - Trung tâm hiến máu nhân đạo, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Ngày Hiến Máu Thế giới năm 2009 - Hướng tới 100% Hiến máu Tình nguyện Tiếp cận máu an toàn cần trở thành một quyền lợi của mọi người trên toàn cầu, đó là một nguyên tắc WHO đưa ra. Tuy nhiên đáng tiếc là không phải lúc nào cũng như vậy, đặc biệt tại các quốc gia đang phát triển. Theo số liệu của chúng tôi, có hơn 80 triệu đơn vị máu được hiến hàng năm, tuy nhiên chỉ 38% thu được tại các nước đang phát triển nơi có tới 82% dân số toàn cầu sinh sống. Khoảng 60% nguồn cung cấp máu toàn cầu tới được có 18% dân số thế giới và hầu hết trong số họ là ở các nước đã phát triển. Năm 2004, WHO và Hiệp hội Chữ thập đỏ và Trăng lưỡi liềm đỏ Quốc tế đã sáng lập ra Ngày Hiến Máu Thế giới để lôi kéo sự chú ý của công chúng tới vấn đề này. Hàng loạt sự kiện sẽ diễn ra trên khắp thế giới để đánh dấu Ngày Hiến Máu Thế giới, 14/6 và năm nay sự kiện toàn cầu chính sẽ được tổ chức tại Úc, do Hội Máu Chữ thập đỏ Úc tiến hành. Chúng ta có mặt tại đây ngày hôm nay để cổ vũ hành động hiến máu tình nguyện không thù lao, một hành động nhân đạo, vì mọi người và dựa vào cộng đồng. Tại hầu hết các nước trên thế giới, đang có xu hướng hướng tới việc đạt được 100% hiến máu tình nguyện. Những người hiến máu chính là máu của một cộng đồng và được WHO, Hiệp hội Chữ thập đỏ và Trăng lưỡi liềm đỏ Quốc tế và các tổ chức hoạt động trong lĩnh vực y tế khác coi là nguồn máu an toàn nhất. Việc duy trì một số lượng người hiến máu tình nguyện vững mạnh, liên lục đóng vai trò quyết định để đảm bảo rằng luôn có một nguồn cung cấp máu dồi dào để đáp ứng các nhu cầu của bệnh nhân 365 ngày một năm, cho cả các điều trị theo kế hoạch lẫn những trường hợp cấp cứu. Tại Việt Nam, kể từ năm 1994 đã có một chương trình chú trọng vào việc tăng số lượng máu hiến tình nguyện và chương trình này đã đạt được nhiều bước tiến. Lấy ví dụ, Việt Nam đã thu được hơn ba lần tổng lượng máu hiến, và tỷ lệ máu hiến tình nguyện đã tăng từ dưới 15% lên trên 70%. Điều này rất ấn tượng và WHO xin chúc mừng tất cả các cơ quan và cá nhân đã đóng góp vào sự gia tăng vững mạnh này.
  • Trường THCS Hoa Lư - Q.9, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • DA P.HIỆP PHÚ - Q.9, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Cầu vượt Sóng Thần, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Ngã Tư Bình Triệu, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • CAO ỐC VĂN PHÒNG MB SUNNY TOWER, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Bệnh viện Phụ sản quốc tế, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Trường mẫu giáo Bến Thành, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • trà sữa Củ Chuối Bảo Nghi, titeo123 đã viết 16 năm trước:
    trà sữa ở đây ngon nè
  • Chợ Thị Nghè, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!
  • Siêu thị điện máy Tự Do, target_locked đã viết 16 năm trước:
    Viết cho người chưa yêu Sài Gòn... - Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương… Còn nhớ có người đã từng nói với mình :"Anh ở Sài Gòn bao nhiêu tháng nay mà vẫn không thấy Sài Gòn đẹp chút nào!”. Không hiểu sao ta lại không giận, không buồn vì câu nói ấy. Có lẽ vì ta hiểu: Anh chưa thật sự là người Sài Gòn! Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những con phố cổ, không có những mặt hồ đẹp lung linh, cũng chẳng có những hàng sấu già, những cây cơm nguội...như Hà Nội. Mùa xuân nơi đây không có hoa sưa nở trắng từng con phố. Mùa thu không nồng nàn hoa sữa. Tháng ba không có hoa gạo, tháng tư chẳng phải mùa loa kèn...Khái niệm "mùa hoa" đối với vùng đất phương nam này trở thành một thứ xa xỉ... Ấy vậy, mà có hề chi anh nhỉ. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh của em có hai mùa mưa-nắng, có hai mùa nhớ-quên. Nắng Sài Gòn không gay gắt, mưa Sài Gòn không dầm dề như ở thành phố phương bắc của anh. Có lẽ vì thế mà tính tình người dân nơi đây rất xuề xòa, dễ dãi anh à. Đôi khi cứ mưa cứ nắng thất thường, chợt nhớ rồi lại chợt quên. Sài Gòn không "quyến rũ chết người" như Hà Nội. Và nếu ai đó đã từng ví Hà Nội như một thiếu nữ đẹp với những "mắt phượng", "mày ngài", "làn thu thủy, nét xuân sơn", mặc áo dài, xõa mái tóc đen óng ả...thì Sài Gòn đích thực là một cô bé mắt một mí với mái tóc nâu vàng, có hai đồng tiền điếu, mặc váy xòe, cười toe toét trong gió...Có hề chi anh nhỉ, cái quan trọng là tâm hồn Việt mà. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh không có những mặt hồ, những nốt trầm trong bản nhạc đầy những thanh âm xáo động, vội vã của cuộc sống hiện đại như ngoài ấy. Sài Gòn cũng không có dòng sông làm chứng nhân của biết bao biến cố, thăng trầm lịch sử thuở cha ông dựng nước và giữ nước như Hồng Hà. Nhưng Sài Gòn cũng lại có những địa danh để nhớ, để yêu: Bến Nhà Rồng, nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành…Và cũng có những nơi để mỗi khi mệt mỏi em lại tìm về, ngắm nhìn những giề lục bình trôi trên dòng sông Sài Gòn mà nghĩ suy về những điều được-mất, để tìm về một chút bình yên... Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Ở đâu mà chẳng có những quán cà phê phải không anh? Những quán cà phê nơi này cũng đủ đẹp. Đủ làm anh có cảm xúc sáng tác bài thơ "Sài Gòn cà phê sáng". Đủ để ai đó đi xa còn nhớ những quán cóc ven đường. Đủ để ai đó lúc buồn còn nhớ cà phê bệt ngay công viên 30-4 cạnh nhà thờ Đức Bà. Đủ để em tìm lại mình trong từng giọt màu gốm sóng sánh những ngày xa và nhớ...Sài Gòn cũng như cà phê, anh nhỉ... Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh, dẫu không có loài cây, loài hoa đặc trưng, nào có hề chi. Vẫn "Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt để nay đứng đó cho anh làm thơ". Vẫn những buổi chiều có người lang thang trên phố ngắm nhìn dòng người hối hả.Vẫn có những hàng cây dầu rái trên đường em đến trường, thả những chiếc chong chóng gió xoay tròn...xoay tròn...Bỗng nhớ tới bài hát của ai đó:"Sài Gòn mùa lá bay..." Có những ngày trời trong và mát hơn thường lệ, em tự tưởng tượng rằng đó là mùa thu gọi về hương hoa sữa, mùi cốm xanh làng Vòng, sắc vàng cây cơm nguội, sắc đỏ những cây bàng..Sài Gòn vẫn có cốm bán ở vỉa hè, nhưng không đủ làm "Thơm bàn tay nhỏ, không đủ làm thơm một bước chân qua". Mà có hề gì khi những ngày ấy em lại được sống cho riêng mình, đi thơ thẩn trên đường Nguyễn Du-con đường nhỏ, xinh xinh như một nụ cười mỉm của thành phố phương nam này. Để gió mơn trớn khắp khuôn mặt, để gió làm bay bay từng sợi tóc khiến chúng đan dệt vào nhau trong ráng chiều. Chợt em khe khẽ, như thì thầm với chính mình: Sài Gòn mùa tóc rối… Có tự bao giờ hàng me xanh ngắt... Rồi có những khi cảm thấy ngột ngạt, bức bối em lại đi phà Thủ Thiêm qua quận 2, tìm về một chút hương đồng gió nội, một chút trầm lắng giữa những tất bật, hối hả và lo toan, nghe tiếng ếch, tiếng ễnh ương gọi trăng... và ngẫm nhiều điều thú vị:"Vẳng nghe tiếng ếch bên tai. Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò". Nếu có đi xa chắc em sẽ nhớ lắm, nhớ tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Cả những dòng kênh nước đen, những khu ổ chuột của người dân lao động nghèo mà em được sinh ra cũng từ một trong số đó. Em sẽ nhớ lắm những ngày mưa nước ngập đến hơn nửa bánh xe, phải dắt xe hàng mấy cây số để về đến nhà. Sẽ nhớ lắm những ngõ hẻm ngoằn ngoèo mà em dám chắc đi đến lần thứ ba anh vẫn chưa nhớ rõ. Sẽ nhớ lắm những tiếng rao hàng mà có khi làm nhiều người bực mình vì bị mất giấc ngủ trưa: "Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ", "Chuột Tuynidi, chuột Thổ Nhĩ Kì, chuột gỉ chuột gì cũng chết”("quảng cáo" keo dính chuột), "Sầu riêng hạt lép, cơm dày, bao ăn đ...âyyy","Ai ăn bánh bèo hooooooông?”… Và em sẽ nhớ lắm những người bạn của em nơi đây, những người anh, người chị, những người thân yêu đã luôn bên cạnh em, từ lúc em được sinh ra đến khi trưởng thành, chia sẻ với em những buồn vui, sướng khổ. Em yêu Sài Gòn vì đây là nơi em được sinh ra và em được là chính mình. Sài Gòn- thành phố Hồ Chí Minh là như thế đó. Đủ ngọt ngào để gọi về hạnh phúc. Đủ bình yên để gọi về ấm áp trong nụ cười. Đủ dịu dàng để gọi về niềm vui trong từng đôi mắt. Đủ trầm lắng để gọi về yêu thương... Em yêu Sài Gòn nhưng cũng rất yêu Hà Nội anh ạ! Còn nhiều lắm, nhiều lắm những điều về Sài Gòn mà em muốn kể cho anh biết, muốn nói cho anh hiểu. Và em, có tham lam không, khi mong muốn, anh hãy nhìn Sài Gòn bằng đôi mắt của người Sài Gòn anh nhé, hãy yêu Sài Gòn như người Sài Thành anh nhé!